Câu hỏi từng đặt ra sau khi Andy Murray giành HCV Olympic là liệu  chiến thắng mang màu sắc dân tộc có giúp anh vươn lên tới đỉnh cao giống  như Djokovic đã sớm tìm ra câu trả lời: Có.
                                Khi sức ép giải tỏa
 	
Andy Murray đánh bại chính Djokovic trong trận chung kết để vô địch US  Open, giải đấu đầu tiên anh lọt vào tới chung kết cách nay 5 năm. Đó là  danh hiệu Grand Slam đầu tiên của Murray, của một người Scotland chơi  tennis, và cũng là đầu tiên của cả Vương quốc Anh sau 76 năm kể từ ngày  Frederick Perry vô địch Wimbledon năm 1936.
 	
Nếu chúng ta xem lại những tấm hình từ ngày Murray vào chung kết US  Open 2008, sẽ thấy trên ngực áo của anh là biểu tượng vòng nguyệt quế -  một nhãn hiệu thời trang mang chính tên của Frederick Perry. Hai năm  qua, Murray đã cởi bỏ chiếc áo Perry để mặc lên người chiếc áo Adidas.  Đó là câu chuyện của thương mại khi giá trị hợp đồng với Adidas mang lại  cho anh 5 triệu USD/năm, nhưng đó cũng là một quyết định để giải tỏa  sức ép. Để người ta không phải nhìn thấy anh với một hình tượng Fed  Perry như một sự ám ảnh.
 	
Sức ép là từ được Murray nhắc tới đầu tiên ở buổi tối vĩ đại ở New York  vẫn còn nóng hổi. Anh lý giải chiến thắng ở Olympic London đã giải tỏa  gánh nặng trên đôi vai, rằng anh đã hoàn tất được việc cần phải đạt được  một danh hiệu lớn, giúp anh trở nên tự tin hơn trong những thời khắc  quyết định của những trận đấu quan trọng.
 	
Cả chặng đường của US Open năm nay, Murray may mắn khi không gặp  Federer (bị Berdych loại) và Nadal (chấn thương không tham dự). Nhưng  chơi như cách anh thể hiện trong hai set đầu và set quyết định của trận  chung kết trước Djokovic, có thể tin là anh đủ sức và đủ niềm tin để  vượt qua bất cứ đối thủ nào.
 	
Ở pha cứu điểm break đầu tiên trong trận đấu, Murray thực hiện cú trái  tay dọc dây khi Djokovic đã tràn lưới. Cú đánh này Murray đã không dám  thi triển ở Wimbledon trước Federer. Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là  kỹ thuật (vì cú đánh ấy người ta được học ngay từ những năm đầu tiên  cầm vợt), mà nó nằm ở tâm lý.
 
    
        
            |  | 
        
            | Một trận chung kết hấp dẫn | 
    
Ở game đầu tiên của trận đấu mà Murray giao bóng giành chiến thắng, sau  loạt đôi công kéo dài tới 54 lần chạm vợt mà anh là người mất điểm,  không giống những lần trước đó, Murray đứng dậy mạnh mẽ hơn, tung ra ba  cú giao bóng uy lực để chiến thắng. Bản lĩnh ấy thêm một lần bộc lộ rõ  nét ở loạt tiebreak set 1, bỏ qua năm cơ hội nhưng Murray không đánh mất  chiến thắng sau khi tận dụng xuất sắc cơ hội thứ sáu. Và thêm lần thứ  hai nữa khi set 2 tưởng như Murray thua ngược sau khi dẫn 5-3 rồi bị san  bằng 5-5, anh vẫn thắng 7-5.
 	
Hay khi trận đấu bắt đầu, gió bất ngờ nổi lên như chực cuốn phăng những  tờ báo, những cái túi nilông mà các khán giả cầm trên tay. Thậm chí,  trọng tài còn phải tắt micro để ngắt tiếng gió vù vù thổi qua loa phát  thanh gây phiền toái. Trong điều kiện ấy, Murray cũng thắng Djokovic ở  việc xác định tâm lý, lựa chọn chiến thuật. Anh không nôn nóng, lựa theo  chiều gió để dụ Djokovic mắc sai sót.
 	
Và khi trận chung kết kéo sang set thứ năm, nỗi ám ảnh của trận bán kết  Australian Open 2012 lại hiện về. Liệu Djokovic có lội ngược dòng một  lần nữa, liệu Murray có chết ngay bậc thềm thiên đường như anh đã ngã  bao lần? Không, Murray chơi theo tinh thần của Nadal, của Federer, đó là  phải chính xác ở những thời khắc sinh tử. Ở giải đấu này, Murray không  phải là người thể hiện phong độ hủy diệt được như Djokovic. Nhưng anh  đáng nể ở thành tích chiến thắng cả năm loạt tiebreak mà anh gặp phải.  Tiebreak trong trận chung kết là lần thứ sáu anh thắng ở giải này. 6-0,  một bằng chứng hùng hồn của cái gọi là bản lĩnh trong những điểm quyết  định.
 	
Một Ivan Lendl vĩ đại
 	
"Bà này, đó chỉ có thể là thứ tennis bà thường thấy ở những trận đấu của chị em",  Ivan Lendl đã phán như vậy với bà Judy Murray, khi cả hai ngồi chứng  kiến Andy Murray loay hoay giao bóng ở vòng 1 của giải đấu. Ivan Lendl  với những lời nói sắc bén dựa trên một nền tảng kiến thức và sự từng  trải của người tám lần vô địch Grand Slam đã làm thay đổi con người  Murray.
 	
Để chuẩn bị cho US Open và cả khi giải đang diễn ra, Ivan Lendl còn sụt  cân nhanh và nhiều hơn cả học trò của mình. Đó là bằng chứng của sự lao  động, của những nỗ lực bỏ ra để tìm ra con đường vươn tới thành công.  Thế mà Ivan Lendl chỉ khẽ cười khi Andy Murray nhắc tới tên ông như một  sự tri ân trong lễ trao giải.
 	
Murray vốn dĩ đã là một tay vợt xuất sắc với những kỹ năng tương đối  toàn diện (nếu như chúng ta không tính tới Federer, Nadal và Djokovic  phiên bản 2011). Thế nhưng, nhìn vào Murray, người ta không khó để nhận  ra những cái mà Ivan Lendl đã nâng cấp cho Murray: Từ cú thuận tay uy  lực hơn, dám đánh những đường bóng ăn điểm cho tới cú trái tay biết đổi  hướng, và sự lạnh lùng trong những cú passing bắn lưới.
 	
Sống và thi đấu trong cái thời của những tinh hoa volley, Lendl đã tự  mình lùi lại phía cuối sân để khai thác những ưu điểm của lối đánh  baseline mà ngoài ông chỉ có Bjorn Borg ngày ấy áp dụng.
 	John McEnroe khi nhìn Djokovic bị bắn thủng sau nhiều lần lên lưới, đã  phân tích Djokovic với một giọng lẫn chút cáu kỉnh là "cậu ta đã không  chú ý tới hai dây khi lên volley). Thực sự thì với khả năng bắn lưới như  Murray học được và thi triển, quả là rất khó để che được cho hết 8,23m  chiều rộng của mặt sân.
    
        
            |  | 
        
            | Giấc mơ trở thành sự thật | 
    
Cũng phải nói tới một điểm nữa, là Djokovic hầu như không đẩy được  Murray lùi quá sâu. Siêu sao người Serbia tràn lưới trong một tâm trạng  là anh muốn hạn chế những khó khăn gây nên từ những cơn gió như lốc ở  sân Arthua Ashe.
 
 	Ở trận bán kết với David Ferrer trong điều kiện thời tiết gió lớn,  Djokovic cũng đã chơi theo cách đó và anh bị gác vợt nhanh chóng ở tỉ số  2-5. May cho Djokovic là khi đó BTC e ngại có thể có giông tố nguy  hiểm, đã cho dừng trận đấu ngay cả khi trời chưa mưa, để anh thi đấu  trong điều kiện thuận lợi hơn trong ngày chủ nhật, và có mặt trong trận  chung kết US Open lần thứ ba liên tiếp.
 	
Djokovic và kịch bản cũ
 	
Nếu đặt lên bàn cân, trận chung kết năm nay của Djokovic dở hơn cả trận  anh thua Nadal năm 2010 và dĩ nhiên không thể bằng trận thắng huy hoàng  năm 2011. 65 (-25) lỗi đánh hỏng với tỉ lệ giao bóng một ăn điểm là 63%  và giao bóng hai ăn điểm 42% đã cho thấy điều đó. Tỉ lệ tương ứng của  anh trong trận chung kết năm 2010 là 64%, 46% và 47 (-2).
 	
Nhưng không phải là một kết cục bất ngờ bởi những gì diễn ra chỉ là sự  tiếp nối của những giải đấu gần đây mà anh luôn đi theo một quy luật:  Chơi cực tốt trong những trận đấu vòng ngoài, nhưng lại đánh mất chính  mình trong những trận quyết định.
 	
Wimbledon anh chơi thần tốc cho tới hết tứ kết và thua cũng thần tốc  trước Federer ở bán kết. Olympic anh thắng như chẻ tre rồi thua chóng  vánh sau ba set trước Murray, và thua luôn cả Del Potro trong trận tranh  HCĐ. Ngay cả Cincinnati, Djokovic cũng chơi tưng bừng cho tới tận bán  kết rồi sập hầm trong trận chung kết với Federer ở set 1 và thua tiếp  set 2 sau loạt tiebreak.
 	
Sự trồi sụt của Djokovic cộng với vấn đề tuổi tác của Federer và chấn  thương của Nadal đã tạo cơ hội cho Andy Murray trong một năm anh trưởng  thành vượt bậc (1 Grand Slam, HCV Olympic, 1 CK Wimbledon, BK Australian  Open), làm nên lịch sử. Và tennis đương đại cũng có một chương mới khi  lần đầu tiên có bốn tay vợt khác nhau vô địch Grand Slam trong một năm.
 	
Có thể Murray còn một chặng đường dài để sánh ngang với Djokovic, và  cũng tương tự như thế, tay vợt người Serbia chưa thể ngồi cùng mâm với  Nadal và Federer. Nhưng dù sao giờ đây cũng đã có một top 4 đúng nghĩa.
Tennis trở nên vĩ đại hơn, cuốn hút hơn nhờ có Federer, Nadal hay kịch  tính hơn nhờ có Djokovic. Chúng ta đã, đang và sẽ vẫn yêu họ và phải  biết ơn những huyền thoại và ngôi sao ấy. Nhưng tennis không nên là cuộc  chơi của riêng họ.
tinthethao.com.vn